Trời sinh vụng về, hãy bù đắp bằng sự kiên trì
Phụ lục
Gấp lại cuốn sách “Trời sinh vụng về, hãy bù đắp bằng sự kiên trì” của tác giả Lư Tư Hạo, mình phần nào hiểu rằng không phải ngẫu nhiên, một ngòi bút tay ngang của chàng trai trẻ 9x theo học Đại học Tài chính lại được vô số bạn trẻ của nhất nước tỷ dân yêu thích, và đặt cho danh xưng mĩ miều – “nam thần tản văn”.
Với văn phong nhẹ nhàng, dí dỏm, lúc vui tươi hài hước, có khi lại như lời thủ thỉ tâm tình, câu chuyện về thanh xuân – tình bạn – tình yêu của chính Tư Hạo và những người bạn thời niên thiếu trong những năm tháng trên giảng đường hiện lên thật sống động. Dù là câu chuyện riêng của người trong cuộc thế nhưng kỳ lạ thay chúng ta vẫn thấy thấp thoáng đâu đó hình ảnh của chính mình qua từng trang sách.
Chúng ta đều là lần đầu tiên trải qua cuộc sống này
Những rung động đầu đời về tình yêu của tuổi trẻ được tác giả nhắc tới khá nhiều. Những bạn trẻ phương xa có dịp gặp gỡ, nảy sinh tình cảm, hò hẹn, yêu đương sâu đậm. Tưởng chừng kết thúc của quãng thời gian ấy là một cái kết viên mãn nhưng cuối cùng lại là chấp nhận bỏ lỡ nhau. Thậm chí, họ cứ thế ra đi không một lời chào giã biệt. Tưởng là câu chuyện ngôn tình nhưng hóa ra kết thúc lại vẫn là mô típ cũ – hiện thực trần trụi, đau lòng mà không ai khác mỗi chúng ta phải tự mình nếm trải.
Chúng ta đều là lần đầu tiên trải qua cuộc sống này, vậy nên những vụng về, non nớt là điều không tránh khỏi. Liệu ai có thể tự tin vỗ ngực vươn vai khẳng định mình luôn vững vàng trước mọi biến cố của cuộc đời?
Tình bạn – Liều thuốc chữa lành những tổn thương và là động lực để chúng ta bước tiếp
Nếu tình yêu trong những câu chuyện tuổi trẻ đa phần đều có chút đau lòng, khắc khoải thì cũng chính ở đây “tình bạn” là liều thuốc tinh thần mạnh mẽ, trường kỳ giúp những trái tim tan vỡ lại một lần nữa được hồi sinh. Mình thích cái cách mà những người bạn của Tư Hạo nâng đỡ nhau vượt qua những ngày tháng khó khăn đó. Họ là một nhóm bạn thân có thể không thường xuyên gặp gỡ nhưng cứ hễ người nào có chuyện thì ắt hẳn sẽ có một vòng tay rộng mở chào đón, cho họ tỉ tê, tâm sự, dựa vào. Ở đây, họ có thể bộc lộ hết con người thật của mình trong những giây phút hạnh phúc, và tất nhiên cả khi yếu lòng. Thật hạnh phúc vì thanh xuân ấy ta có bạn, nghĩa là ta đã có một nơi đúng nghĩa để trở về, bình tâm rồi lại đứng dậy, sẵn sàng bước tiếp.
” Hiện thực thường khó toại lòng người, thực ra trong lòng bạn hiểu rõ điều đó. Trên con đường mà bạn lựa chọn, sẽ luôn có rất nhiều khó khăn. Mỗi người đều có lý do riêng khiến bản thân tiếp tục kiên trì, chừng nào trái tim vẫn còn đập thì chừng đó đừng bỏ cuộc”.
Cuối cùng, sau tất cả, từ những câu chuyện của Tư Hạo viết về chính cuộc đời mình, ta thấu hiểu được sự trân trọng, yêu thương mà tác giả dành cho những người bạn thiếu thời. Mỗi người bạn dù xuất phát điểm khác nhau, tính cách, suy nghĩ không giống nhau, nhưng họ đều đã không ngừng cố gắng, sống một cách tích cực, văn minh. Điều đó không có nghĩa cuộc sống của họ sẽ êm ả nhưng họ là người hiểu hơn ai hết “Trời sinh vụng về, hãy bù đắp bằng sự kiên trì”.