Nếu biết trăm năm là hữu hạn
Nhẹ nhàng và sâu lắng, triết lý nhưng cũng rất đời sống là cảm nhận mình có được khi đến với “Nếu biết trăm năm là hữu hạn” – tác giả Phạm Lữ Ân. Tác phẩm xứng đáng được xếp vào “tủ sách chữa lành” bởi cảm giác an nhiên và thư thái có được khi lần dở từng trang sách. Cuốn sách này thực sự phù hợp cho những ai muốn tìm lại sự lắng đọng, bình yên trong tâm hồn giữa dòng đời hối hả, đầy biến động.
Triết lý cuộc sống: Khi Đời Là Một Bức Tranh
“Sống một cuộc đời cũng như vẽ một bức tranh vậy. Nếu bạn nghĩ thật lâu về điều mình muốn vẽ, nếu bạn dự tính được càng nhiều màu sắc mà bạn muốn thể hiện, nếu bạn càng chắc chắn về chất liệu mà bạn muốn sử dụng, thì bức tranh trong thực tế càng giống với hình dung của bạn. Bằng không, có thể nó sẽ là những màu mà người khác thích, là bức tranh mà người khác ưng ý chứ không phải bạn.”
Chậm Lại Để Đợi Thời Điểm Của Chính Mình
“Mọi vật đều có thời điểm của nó. Em đừng cố rút ngắn thời gian. Nếu trái chưa chín thì đừng nên hái. Nếu nhộng chưa chín thì đừng phá vỡ kén tằm…. Đừng nôn nóng khi nhìn thấy những loài cây khác đã khoe lá khoe hoa. Hãy cứ bình tâm. Hãy đợi thời điểm của mình, em nhé. Hãy tận dụng những khoảng lặng này để bồi đắp cho chính mình và học cách khám phá điều sẽ xảy ra. Nếu em biết suy tư, khoảng thời gian chờ đợi không bao giờ là vô nghĩa”.
Sự Kết Nối Và Ý Nghĩa Của Yêu Thương
“Khi chúng ta chỉ nghĩ đến bản thân mình, cả thế giới xung quanh chỉ còn là những cái bóng. Nhưng nếu mỗi ngày chúng ta chịu quan tâm và lắng nghe thì chúng ta sẽ nhìn thấy được câu chuyện đời của mỗi người, ít nhất là những người thân thiết quanh ta, ta sẽ nhận ra mỗi người đều có một thân phận, nỗi đau, những thất bại và sai lầm, những ước mộng không thành,… Nhờ đó, những người quanh ta trở nên có thực, là những con người hiện hữu chứ không chỉ là những cái bóng. Và ta sẽ thấy mình không hề đơn độc trên thế giới này, cũng như sự yêu thương là có thật
Nếu biết trăm năm là hữu hạn – Và cuộc sống thì không có giá như
Cuộc sống vô cùng vô tận theo dòng chảy một đi không trở lại, nhưng cuộc đời mỗi người lại hữu hạn. Chính vì thế, điều quan trọng không phải là ta tiếc nuối quá khứ hay mong ước một viễn cảnh hoàn hảo. Thay vào đó, hãy trân trọng hiện tại – nơi ta có quyền lựa chọn, có cơ hội thay đổi và sống đúng với bản thân mình.
Cuộc đời hữu hạn không phải để ta sợ hãi trước cái chết, mà chính là động lực để sống trọn vẹn từng khoảnh khắc. Hãy để hành trình hữu hạn của cuộc đời trở thành một bản nhạc đẹp đẽ, để mỗi ngày sống không chỉ là tồn tại mà còn là tận hưởng, yêu thương và trưởng thành. Vì biết đâu, chính trong sự hữu hạn ấy, ta mới thực sự hiểu được giá trị vô hạn của cuộc sống này.